Tắm Cho Đại Ca
Phan_17
“Ca, em mang thuốc tới cho anh, cơm nước xong rồi uống.” Hoa Kì lấy thuốc ra, thầy thuốc dặn dò mỗi ngày cần phải uống thuốc, xoay tay lại nhét vào trong túi.
Hai người lúc ra cửa đã mười một giờ, Hoa Kì khóa cửa lại, xoay người chưa kịp nói chuyện, liền nhìn đến đối diện, cửa chính mở ra, hai người bên trong đi ra.
“Ơ, sao lại trùng hợp như vậy ?” Chương Viễn đứng ở cửa nhìn Trang Hào nhíu mày cười.
Trang Hào trầm mặt, không thèm nhìn Chương Viễn, ngược lại chú ý tới người bên cạnh Chương Viễn, bốn mắt nhìn nhau: “Chương Thỉ?”
Chương Thỉ gật đầu cười nói: “Đã lâu không gặp, tôi nghĩ cậu đã dọn nhà đi lâu lắm rồi.”
Trang Hào ngớ ngẩn nói: “Lúc nào thì ra ngoài?”
Chương Thỉ đến bên cạnh Trang Hào, thân tiết vỗ vỗ lên vai anh: “Cậu cũng đã lớn hơn rồi đấy?”
“Nói nghiêm túc đi, anh về lúc nào?” Trang Hào rốt cuộc có nụ cười.
Chương Thỉ nghiêng đầu nhìn Trang Hào nói: “Được một thời gian rồi, nhưng không đạt được gì nên lại quay về, anh về rồi các cậu phải giúp đỡ anh đấy.”
“Về là tốt rồi, có gì khó khăn anh em chúng ta còn giúp nhau được chứ.” Trang Hào cười nói.
Chương Thỉ hơi mỉm cười, một lát sau, còn nói: “Cậu và Viễn sao lại đấu đá nhau như vậy chứ?”
“Đâu đến nỗi nào, nhưng hắn ta vẫn hận em mãi đấy thôi.” Chương Viễn tọc mạch nói vào.
Trang Hào cười nhạo nói: “Tao hận mày? Mày nghĩ mày à ai chứ? Đừng tự dát vàng vào mặt mình như thế, tao chẳng thèm biết đến sự tồn tại của mày đâu.”
Chương Viễn chậc một tiếng: “Ca, anh xem đấy, hắn vẫn đối xử với em như thế, hòa hảo làm sao được chứ?”
Chương Thỉ híp mắt cười.
“Đúng rồi, anh trở lại lần này không đi nữa chứ?” Trang Hào tự động coi thường sựu tồn tại của Chương Viễn, nghiêng đầu nhìn Chương Thỉ nói.
Chương Thỉ gật đầu một cái: “Không đi nữa, anh em phải giúp nhau đấy.”
“Không thành vấn đề, anh có khó khăn gì cứ nói với em.” Trang Hào hào sảng nói.
Chương Thỉ cười nói: “Cậu vẫn không hề thay đổi.”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.” Trang Hào cười nói: “Đúng rồi, hôm nay có rãnh rỗi không? Em mời anh đi ăn ở nhà hàng Hướng An.”
“Hôm nay anh bận rồi, để hôm khác đi.” Chương Thỉ từ chối nói.
Trang Hào mất mác nói: “Thôi cũng được, để hôm khác vậy.”
“Được, hôm khác anh em mình tụ tập.” Nói xong, Chương Thỉ chào Trang Hào rồi đi về hướng hồ ĐỒng Khẩu.
Chương Viễn híp mắt nhìn Trang Hào nói: “Tao thật ghen tị, Thỉ ca sao lại đối tốt với mày như vậy chứ.”
“Cút đi, tao quen mày à?” Trang Hào không nhịn được nói.
Chương Viễn bĩu môi: “Không biết thì thôi, tao cũng đi đây.”
******
Chương Thỉ Chương Viễn là anh em họ, Chương Thỉ lớn hơn họ ba tuổi, Trang Hào và Chương Viễn bằng tuổi nhau, cho nên, Chương Thỉ luôn là một người anh trai mẫu mực trước mặt họ.
Từ nhỏ đến lớn, Trang Hào và Chương Viễn không giống như bây giờ, hai người trước kia rất hòa thuận , Trang Hào và Chương Thỉ tình cảm tốt vô cùng, mỗi ngày xưng huynh gọi đệ, Chương Thỉ lúc rảnh rỗi đều đưa Trang hào đi chơi.
Chương Thỉ thường hay đi học cùng Trang Hào, sau đó mang theo Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh mấy người đi đến mấy cái vườn, ăn trộm bắp, sau đó nướng ăn, mặc dù mùi vị không ra gì, nhưng mấy người ăn cực kỳ vui.
Trước kia, có một lần, phía sau núi có một vũng nước lớn rất sâu, một đám đứa trẻ chết bầm chạy đi vọc chỗ nước, đúng lúc Chương Viễn đi đến. Vì vậy hai người liền nổi lên tranh tài.
Tranh tài bơi lội, từ phía đông bơi tới phía tây , người nào tới trước thì thắng, thua thì phải hô to ba lần ‘Tôi là khốn khiếp’.
Trang Hào tự biết mình không thắng được Chương Viễn, lại có nhiều người ở đây, không đồng ý lại sợ mất mặt, định nhắm mắt đồng ý.
Tranh tài bắt đầu, Trang Hào lấy ưu thế chiếm cứ vượt lên đầu vị trí, ai ngờ đang bơi, Trang Hào bỗng nhiên lại bị chuột rút.
May mắn Trang Hào được người khác cứu, mạnh mẽ lôi anh bơi đến trên bờ.
Người kia là Chương Thỉ, Trang Hào luôn biết ơn y.
Nhưng mà sau này, cũng bắt đầu phai nhạt dần!
Chương Thỉ làm sai việc, vào tù bảy tám năm, hôm nay lại gặp mặt cũng không thấy xa lạ, ngược lại vẫn thấy như lúc ban đầu.
Vừa đi trên đường Nam Á, Trang Hào kể cho Hoa Kì nghe chuyện trước kia.
Hoa Kì lắng nghe chăm chú, Trang Hào vừa nói hết, đã nghe: “Em biết anh là người trọng tình trọng nghĩa mà.”
Trang Hào cười: “Bớt nịnh hót đi, nghe chẳng thật lòng tí nào cả.”
“Không có, em nói thật lòng mà.” Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “Lúc em còn nhỏ không có nhiều bạn như thế, em mãi miết tìm việc giúp đỡ bố mẹ.” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn Trang Hào, còn nói: “Ca, lúc anh còn bé đã đi ra hồ sâu bơi lội cơ à?”
Trang Hào gật đầu: “Khi đó nhỏ, liều mạng, có lúc cởi truồng bơi trong nước, thấy có cô gái đi ngang qua, hù dọa cô ta chạy mất tiêu.”
Hoa Kì vừa nghe tới vừa nở nụ cười nhỏ giọng nói: “Ca, lúc đấy lông của anh đã dài chưa?” (Snoo: thẹn thùng–ing)
Trang Hào sững sờ, mắng: “Hoa tiểu cẩu, cậu muốn ăn đòn phải không?”
Hoa Kì vừa cười, vừa nói: “Ca, hôm nay thật ấm áp, tuyết cũng bắt đầu tan, hay là chúng ta đến Hạ Thiên bơi đi? từ nhỏ đến lớn em chưa được đi bao giờ.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Tôi không có hứng dắt cậu đi dạo ở những nơi tĩnh mịch như thế.” (Snoo: thế mới có chuyện để ấy chứ)
“Không đi thì thôi.” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, tầm mắt quét qua bên cạnh cửa hàng thì Hoa Kì đột nhiên hô: “Tài xế dừng xe.”
Tài xế sợ hết hồn, vội vàng đỗ xe ở ven đường.
“Cậu định làm gì?” Trang Hào hỏi.
Hoa Kì quay đầu lại cười nói: “Em đi cắt tóc, đợi đến chiều cơm nước lại phiền toái ra.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Được lắm.”
Đây là một cửa hiệu cắt tóc bình thường, bên trong thiết bị đã cũ rồi, nhìn đi nhìn lại thấy vắng hoe, Hoa Kì xông vào trong phòng thét: “Cháu tới cắt tóc này.”
Chỉ chốc lát sau trong phòng xuất hiện một ông già: “Đây không phải là Hoa Kì ư, sao lâu rồi không thây cháu tới?”
Hoa Kì nhe răng cười nói: “Dạo này mãi kiếm tiền quá, không có thời gian tới ạ.”
Ông lão cười cười, nhìn về phía Trang Hào: “Ơ, ai đây?”
Hoa Kì rất tự nhiên nói: “Anh của cháu.”
“Anh của cháu? Sao ông không nghe ba cháu nói đến vậy?”
Hoa Kì ngồi vào trên ghế nói: “Cháu chịu thôi, ông ơi cắt cho cháu nhanh lên, cháu đói lắm rồi, còn muốn đi ăn nữa.”
Ông lão cười nói: “Sao lại hối ông, kiếm được nhiều tiền lắm sao?”
Hoa Kì xấu hổ nói: “Không có, anh cháu mời đi ăn.”
Ông lão chậc một tiếng, thuận tay cầm lên bình xịt nước, nói: “Còn động đậy là ông cắt hỏng đấy?”
Hoa Kì vừa định gật đầu lại dừng lại, do dự một lát nói: “Ông cắt cho cháu theo mốt hiện nay nhé.”
“Mốt á? Ông vừa mới sáng tạo ra một kiểu mới, cắt thử cho cháu xem.” Nói xong, Ông lão cầm tông dơ cắt tóc cho Hoa Kì.
Trang Hào ngồi một bên nhìn, nghĩ thầm cái này cửa hiệu cắt tóc này vắng hoe, ông già thế rồi mà còn cắt được theo mốt sao! Trang Hào càng nghĩ thì càng buồn cười, mím môi một bên vụng trộm cười.
Hoa Kì từ trong gương thấy Trang Hào cười, nghi ngờ nói: “Ca, anh đang cười gì đấy?”
“Hả? . . . . . . A, không có gì.” Trang Hào ho khan hai tiếng, đánh trống lảng, nói: “một cái đẩu hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Năm tệ.” Hoa Kì bật thốt lên: “Em là khách quen, nếu là người khác thì bảy tệ.”
“À” Trang Hào không nhịn được cười, anh nhìn Hoa Kì trong gương, đột nhiên cảm thấy, Hoa Kì đứa nhỏ này nhìn qua không có tim không có phổi, nhưng có lúc lại rất thương người, rất biết chừng mực.
Ông lão cắt hơn 20 phút, cẩn thận nhìn mấy lần nói: “Xong rồi, cháu thấy thế nào?”
Hoa Kì lắc đầu, cười híp mắt nói: “Rất đẹp.”
“Hì hì” Trang Hào nhịn cười không được, vội vàng phất tay một cái nói: “Rất đẹp mắt, rất thành công.”
Hoa Kì quyệt miệng, từ trong túi móc ra năm tệ để trên bàn, ra khỏi hiệu cắt tóc.
Trang Hào đi đứng bất tiện, đi mấy bước ra cửa liền không đuổi kịp, mắt nhìn Hoa Kì càng chạy thì càng xa, Trang Hào thét: “Hoa tiểu cẩu cậu quay lại cho tôi, tôi đau chân, hình như vết thương bị rách rồi.”
Hoa Kì sững sờ, vội vàng chạy lại: ” Không có sao chứ? Em đưa anh đi bệnh viện.”
Trang Hào nhếch miệng cười một tiếng: “Không có chuyện gì, vừa rồi đi nhanh quá.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Hoa Kì mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Ca, anh cảm thấy tóc em cắt xấu quá đúng không?”
“Không có, rất đẹp mà.” Trang Hào đối mặt Hoa Kì không thể nhịn được cười: “Nhà tôi vừa thu nhận được một anh em cái bang thất lạc nhiều năm.”
Hoa Kì sửng sốt: “Chẳng lẽ xấu như vậy sao?”
Trang Hào chậc một tiếng: “Không có, Hoa tiểu cẩu biến thành như vậy tôi thấy rất đẹp.” Trang Hào thuận miệng vừa nói như thế, kết quả Hoa Kì mặt mày hớn hở nói: “Ca, anh nói cái gì?”
Trang Hào đơ tại chỗ, lúng túng nói: “A. . . . . rất đẹp, rất đẹp….”
Chương 32: An ủi cũng phải đúng chỗ
Hoa Kì tự nhận là người không chạy theo trào lưu, rất an phận thủ thường, nghe lời, ngoan ngoãn. Cậu đối với mọi thứ đều yêu cầu không cao, tiết kiệm là tiêu chí hàng đầu, không quá xấu là tốt rồi.
Lúc Hoa Kì học trung học, cơm trưa của người khác thì vô cùng phong phú, đủ loại, còn cậu thì chỉ ăn lương bì với bánh bao hấp đã thấy thỏa mãn, tiền ăn chỉ có ba tệ một bữa.
Khi đó, Hoa Kì mỗi ngày có 10 tệ tiền tiêu vặt, ăn cơm ba tệ, đi xe 2 tệ, còn lại để tiết kiệm về sau dùng. Thật ra thì, có lúc Hoa Kì cũng sẽ hâm mộ và ghen ti, lâu lâu cũng để mình xa xỉ một lần.
Ngày đó, trong lớp có một bạn học điều kiện gia đình vô cùng khá giả, xài toàn đồ hiệu, cả lớp ai cũng ngưỡng mộ và ghen tị.
Nam sinh đó luôn kiêu căng, hồi ấy đang thịnh hành máy nghe nhac. Nghe sướng vô cùng, Hoa kì cũng muốn có một chiếc.
Đêm hôm đó, tan giờ học về nhà, Hoa Kì đem đống tiền tiết kiệm đém đi đếm lại ba bốn lần, tổng cộng có ba mươi bốn tệ, nhưng khi nghe giá tiền của chiếc máy nghe nhạc đành ngậm ngùi quay về.
Trời không tuyệt đường người, có lẽ trời cao sớm có an bài, lúc đi về, Hoa Kì đi ngang qua một cửa hàng sửa điện khí nhỏ, ông chủ tự chế tạo ra một chiếc máy nghe nhạc cá nhân.
Hoa Kì trong nội tâm vui vẻ: “Ông chủ, ông bán chiếc máy này không?”
“Có, nhóc muốn mua sao?”
Hoa Kì gật đầu lia lịa: “Muốn.”
Hoa Kì mua mất ba mươi tệ, vui vẻ về nhà nghe thử, âm thanh du dương, Hoa Kì cảm thấy sướng phát điên lên được.
Cậu rất thỏa mãn, mặc dù bây giờ nó đã cũ lắm rồi, nhưng vẫn giữ lại để làm kỉ niệm.
Cái này cùng dạng với tóc Hoa Kì, rất tùy ý mặc, nếu là lúc trước, đẹp mắt hay không cậu chắc chắn sẽ không quan tâm, chỉ cần tóc trước không vào mắt, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh là được. Mà hiện nay, ít nhiều cậu cũng có chút chú ý tới, phải là lưu lại một ấn tượng tốt cho người kia chứ?
Trên thực tế, kiểu tóc của Hoa Kì cũng thuận mắt, tâm tình cậu vui vẻ là được rồi.
******
Trang Hào mang theo Hoa Kì đến hàng ăn ở Nam Á, phục vụ nhiệt tình, món ăn ngon để cậu ăn thỏa thê.
Trang Hào vừa ăn vừa nhìn Hoa Kì, cậu ăn rất ngon, dù trước mặt là một bát mì cũng sẽ ăn vui vẻ như vậy? Nghĩ tới đây, trong bụng Trang Hào đau xót, kêu nhân viên phục vụ lấy thêm 2 cái bánh bao.
Trang Hào lòng chua xót không phải vì thấy cuộc sống Hoa Kì quá mộc mạc, cảm thấy thật đáng thương, mà là có chút đau lòng. Trên thực tế, điều kiện gia đình Hoa Kì vẫn được, chỉ là hơi tiết kiệm quá mức.
Sau bữa cơm, 2 người lấp đầy cái dạ, Hoa Kì vỗ cái bụng nói: “No chết em.”
Trang Hào cười nói: “Cậu ăn liền bốn cái bánh bao, không no mới là lạ?”
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Ca, anh nói xem người khác có nghĩ em chưa bao giờ được ăn bánh bao không, đang cười nhạo em đúng không?”
Trang Hào chau mày: “Sao phải quan tâm đến người khác, mình vui vẻ là được rồi.”
“Đúng vậy.” Hoa Kì hài lòng nói: “Ca, kế tiếp đi chỗ nào?”
Trang Hào suy nghĩ một chút: “Hay là về nhà đi, mai tôi còn phải đi làm.”
“Ngày mai? Chân của anh đã khỏi đâu.” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào cười nói: “Không thể nghỉ ngơi nữa, đoàn xe nhiều người nhiều chuyện như vậy chờ tôi làm, tôi làm ông chủ nếu không đi, bọn họ không phải đều chết đói?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút.
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa hàng bánh bao, chuẩn bị gọi xe về nhà.
“Ca, nếu mai anh đến chỗ làm, vậy em trở về chỗ Bàng Suất được không?” Hoa Kì nhỏ giọng nói.
Trang Hào nhìn ra xa nói: “Được, chờ tôi có thời gian sẽ qua thăm cậu.”
“Hay là thôi đi, anh và Bàng Suất đối đầu mà, hay là em tới thăm anh đi, dù sao chỗ làm của anh và em đều gần nhau mà.” Hoa Kì cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, xem xe taxi có đỗ ở đây hay không, lại thấy một cửa hàng bán mứt quả, nhìn người ta vừa làm vừa bán, vô cùng hấp dẫn.
“Ca, em muốn ăn mứt quả.”
Trang Hào liếc nhìn cửa hàng bán mứt quả: “Mứt quả bán thế nào?”
“Muốn loại nào? Sơn tra? Chuối tiêu? Hay là quả nho?”
Trang Hào nghiêng đầu, khóe mắt nheo lại có ý hỏi Hoa Kì, Hoa Kì không nhanh không chậm nói: “Muốn sơn tra, mứt quả thì phải ăn sơn tra.”
“Được rồi, sơn tra.” Ông chủ đưa qua một chuỗi sơn tra: “Hai tệ.”
Trang Hào vốn đang định giả tiền, ai ngờ Hoa Kì đã giành trước rồi.
Hoa Kì há mồm cắn một miếng sơn tra, cố ý để hàm răng bên ngoài, phồng má nói: “Ca, em giờ không đến chỗ anh nữa, em trực tiếp đi Ngũ Hành nếu không sáng mai anh đi làm rồi, em lại mất công đi tận 2 chỗ.”
Trang Hào nhíu nhíu mày: “Cũng tốt.”
Cách đó không xa một chiếc xe taxi chuẩn bị đỗ ở đây, Hoa Kì vội vàng vậy vẫy tay, sau khi xe dừng lại, Hoa Kì mở cửa xe nói: “Ca, anh đi về trước đi, em đứng đây chờ xe cũng được.”
Trang Hào nói: “Buổi tối trời lạnh, cậu đi trước đi.”
“Không có chuyện gì, em mặc rất dày, hơn nữa anh không thể đứng lâu, mau lên xe đi.” Hoa Kì chạy đến sau lưng Trang Hào thôi thúc anh, bất đắc dĩ Trang Hào không thể làm gì khác hơn là lên xe, lúc này Trang Hào chưa đóng cửa xe, anh vốn tưởng rằng Hoa Kì sẽ đóng thay anh, kết quả hai người một trong một ngoài chờ một lúc lâu, tài xế chịu không nổi phiền nói: “này, rốt cuộc có đi hay không? Phía sau một hàng xe đang chờ đấy.”
“Đi chớ, chú đừng nóng vội.” Hoa Kì siết mứt quả từ từ khom lưng dò vào trong xe, cười yếu ớt mà nhỏ giọng nói: “Ca, anh có thể hôn em một cái không?”
Trong mắt Hoa Kì đầy mong đợi khiến Trang Hào không cách nào từ chối, anh dù sĩ diện cũng không còn biện pháp khiến cậu bỏ qua, suy nghĩ trong chốc lát, Trang Hào không để ý tới ánh mắt khác thường của tài xế, cong miệng lên nhanh chóng hôn lên mặt Hoa Kì một cái.
Hoa Kì híp mắt cười khúc khích từ trong xe ra ngoài thay anh đóng cửa xe lại.
Xe đi xa dần, Hoa Kì nhìn hồi lâu, mãi đến khi nó biến mất trong dòng xe cộ.
Hoa Kì xoa gương mặt vừa được anh hôn xong, cười thỏa mãn.
Hoa Kì không chờ xe nữa, rẽ đi một hướng khác, đó là trạm xe buýt, vừa ngồi gặm mứt quả vừa chờ xe bus.
Trên đường đi tới nhà tắm Ngũ Hành đã hơn chín giờ, vừa vào cửa chính đúng lúc thấy quản lý đang họp.
Quản lý nhìn thấy Hoa Kì cũng không kinh ngạc, nhưng mà ý bảo cậu đứng ở trong đám người đi họp.
Hoa Kì đứng phía sau đám người kia, cúi đầu nghe, lúc này có người kéo kéo quần áo Hoa Kì, Hoa Kì vừa nghiêng đầu, bên cạnh mập sư phụ đang cười với cậu: “Tôi cho là cậu thật sự từ chức đấy.”
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Từ chức tôi ăn gì để sống đây, chú muốn tôi chết à?”
“Hây à, mấy ngày trước nghe nói cậu từ chức, tôi còn cảm thấy rất buồn, tôi thấy ông chủ đối với cậu rất tốt, tiền lương cũng không khắt khe, làm sao cậu lại muốn từ chứ.” Mập sư phụ đảo con ngươi liên tục, do dự nói: “Có phải vì những người đó nói linh tinh hay không?”
Hoa Kì cười khổ nói: “Cũng không trách họ được, tò mò là bản tình của con người, nếu cứ để ý thì tôi làm sao làm việc được chứ.”
“Cậu yên tâm đi, về sau có người nào nói xấu sau lưng cậu, cậu cứ nói với ông chủ, ông chủ sẽ thay cậu giải quyết vấn đề.”
Hoa Kì không lên tiếng nữa, nghĩ thầm Bàng Suất có thể thay mình làm chủ? Hắn không làm gì mình đã là may mắn lắm rồi, lúc trước hắn chẳng khác gì một tên biến thái cả.
Sau khi họp xong, Hoa Kì ngồi yên một chỗ, quản lý thấy thế đi tới, hỏi “Sao cậu lại về vậy?”
Hoa Kì vừa ngẩng đầu, cười nói: “Trở lại việc a.”
“Không phải cậu đã từ chức sao?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Sao có thể, từ chức tôi lấy gì mà ăn, hơn nữa tôi cũng không bỏ được nơi này, không bỏ được quản lý ngài a.”
Quản lý cười nói: “Được rồi, bớt nịnh nọt tôi đi, Tứ gia nói rồi, cậu cứ làm trước đi, tiền lương tính sau đi, về phần có giữ cạu ở lại hay không chờ quyết định của bọn họ hẵng nói.”
“Hắn không có ở đây?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Quản lý gật đầu: “Ừ, nuôi trong nhà thương đấy.”
“A, vậy không có gì nữa thì tôi đi làm việc đây.” Hoa Kì nhìn quản lý cười cười, xoay người lại đi vào nhà tắm.
Trở lại trong hoàn cảnh quen thuộc, Hoa Kì lại có chút kích động, nhanh chóng thay quần áo đống phúc, dần bình ổn tâm trạng đang kích động của mình.
Hôm nay không phải Chủ nhật, ngược lại khách so với Chủ nhật còn nhiều hơn, trong đó đại đa số đều là học sinh cấp ba, Hoa Kì xem chừng họ không đi học.
Hoa Kì rất vùi đầu vào công việc bận rộn, một canh giờ chà xát năm phút tắm, lúc nghỉ giải lao giữa giờ lại nghe mập sư phụ oán thán: “Mấy người nói xem, sao ông chủ không thuê thêm 2 người nữa chứ, chỉ có bốn người chúng ta làm, một đống công viếc đổ lên đầu, mệt chết đi được.”
Có người trêu ghẹo nói: “Chú nên thấy thỏa mãn đi, may là Hoa Kì trở lại, nếu không ba người chúng ta phải mệt mỏi còn bị vắt kiệt đến dạng gì hả?”
“Nói cũng đúng.” Người tắm kỳ công cao cao quay đầu lại nói với Hoa Kì: “Cậu trở lại lần này sẽ không đi nữa đúng không?”
Hoa Kì cười nói: “Không đi, sao tôi nỡ bỏ mọi người lại chứ.”
“Miệng thằng nhãi cậu ngọt như vậy, chả trách ông chủ không đuổi người mà vẫn để cậu làm.”
Nhà tắm vang lên một tràng cười, một người tắm kỳ công khác lại nói: “Hoa Kì, cậu có để ý hôm nay khách hàng toàn là học sinh cấp ba hay không?”
Hoa Kì nghi ngờ nói: “Đúng vậy, có việc gì sao?”
“Tôi biết ngay cậu sẽ không để ý mà.” Người tắm kỳ công đó trêu ghẹo nói: “Tôi thấy cậu tắm cho bọn họ xong bọn họ đều cứng.”
Hoa Kì sửng sốt: “Có sao?”
“Ai, không phải cậu thích đàn ông sao? Phải chú ý một chút chứ.” Người tắm kỳ công cao cao thuận miệng nói đùa, vừa dứt lời thì nghe thấy mập sư phụ ở một bên ho khan mấy tiếng: “Chớ nói linh tinh, mau làm việc đi.”
Hoa Kì buồn bực gãi gãi đầu, không để ý đến lời nói của họ nữa, tiếp tục công việc của mình, Hoa Kì từ từ phát hiện, bọn họ nói không hề sai, không vì sao, hôm nay chà xát phần lớn đều là học sinh, tắm xong họ đều quấn khăn phía bên dưới để lộ cơ bắp nổi gân cuồn cuộn.
Hoa Kì chợt nhớ tới Giang Hạo đã từng nói một câu: “Đôi tay của tôi đã sờ vô số body của nam giới.”
Nghĩ đến lời nói ấy, Hoa Kì cảm thấy ớn lạnh đến buồn nôn, đúng là cậu thích đàn ông, nhưng mỗi lần thấy người khác cương cứng lại tự dưng nhớ đến khuôn mặt của Trang Hào, cảm thấy cơ thể lại có biến hóa. Hoa Kì vội vàng kẹp chặt hai chân, đưa tay ra phía sau lưng, dần dần khép hờ đôi mắt.
Hoa Kì tắm bao lâu, liền khó chịu bao lâu, chỉ vì người nọ một câu nói, mỗi lần nam sinh từ trên giường đứng lên Hoa Kì đều không nhịn được nhìn hai mắt, còn có người đang tắm kỳ đã cứng rắn, Hoa Kì nhìn cậu nhóc của người ta cứng rắn nâng lên, trên người nóng ran khó nhịn, nhưng cậu vẫn nhịn, cô gắng giữ tỉnh táo, ngộ nhỡ mình cũng cứng rắn, đâm chọt vào người ta thì thật đáng xấu hổ.
Vì vậy Hoa Kì vẫn nhịn đến hơn mười một giờ, khách dần về bớt, cuối cùng Hoa Kì cũng có thể tự an ủi mình.
Hoa Kì len lén chạy đến nhà cầu, suy nghĩ một chút lại do dự, ngộ nhỡ có người đi vào nhìn thấy thì sao nhỉ? Hoa Kì ra khỏi nhà cầu, trằn trọc đi tới tầng hai, nhìn xung quanh một lượt, Hoa Kì nghẹn khó chịu, nếu như không giải quyết chỉ sợ đêm nay không ngủ được.
Có. . . . . . Hòa Kì chợt nhớ đến phòng Vip ở tầng bốn, ở đó có rất ít khách, lên đấy giải quyết chắc là được chứ?
Hoa Kì len lén lên tầng bốn, quan sát kĩ camera ở tầng bốn.
Hoa Kì khóa chặt cửa lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh, bên trong thật sách đến khó tin, Hoa Kì đứng phía trước gương nhìn mình một chút, nhếch miệng cười một tiếng bắt đầu cởi quần áo, người trần truồng lõa thể, Hoa Kì đã cứng rắn không đến được, cậu xoay người lại ngồi trên nắp bồn cầu, hai chân hướng hai bên tách ra, một tay bắt đầu trên dưới nhanh chóng triệt động, mà đổi thành một cái tay lại đưa tới sau lưng, phía trên nhẹ nhàng xoa.
“A. . . . . .” Hoa Kì không kìm hãm được rên rỉ ra tiếng.
Hoa Kì nhắm chặt hai mắt, trong đầu là đều xuất hiện hình ảnh của Trang Hào trên người mình dong ruỗi.
“Tôi nói chú chậm một chút, mình là đức hạnh gì còn phô trương?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói, Hoa Kì cả kinh, thất kinh không biết nên làm gì.
“Ai? cửa phòng này sao khóa lại?” Bàng Suất đứng ngoài cửa nói: “Nhân viên phục vụ, mở cửa mở ra cho tôi.”
Không lâu, tiếng chìa khóa vang lên, cửa phòng bao được mở ra.
“Các người vừa rồi ăn no chưa? Muốn uống thêm mấy chén không hả?”
“Thôi đi, tôi không uống nổi nữa, hay là đánh vài ván bài đi.” Chương Viễn đỡ Bàng Suất vào phòng bao, cho đến khi Bàng Suất ngồi trên giường mới nói: “Tôi và chú, anh tôi, thêm một chân của Vương Chẫn nữa, vừa đủ luôn.”
Hoa Kì ngừng thở mở he hé cửa, cẩn thận nghe cửa động tĩnh ngoài.
“Được, nọi người mở tiệc đi, tôi đi phòng vệ sinh một chút.” Chương Thỉ cầm một điếu thuốc trên bàn, ngậm đi tới phòng vệ sinh.
Hoa Kì vừa thấy thế, không biết phải làm sao. Phản ứng bản năng muốn đem cửa khóa trái, nhưng lúc định khóa cửa lại do dự. Nếu như cậu khóa lại, người tới không mở được ra, đến lúc đó nhân viên phục vụ sẽ đến mở cửa, lúc đấy mình sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất!
Hoa Kì do dự một chốc lát này, Chương Thỉ đã đi tới cửa toilet, giơ tay lên vặn mở cánh cửa.
Hoa Kì vội vàng nấp sau cửa, nín thở.
Chương Thỉ hình như không nhận thấy được điều khác thường ở bên trong, vào cửa thì đã đưa lưng về phía Hoa Kì, thuận tay đóng cửa sau đó đi đến trước bồn cầu cởi quần, đột nhiên cảm thấy được điều gì đó, y vừa nghiêng đầu, Hoa Kì vội vàng hướng y làm một kí hiệu.
“Suỵt. . . . . .”
Chương 33: Trên giường có lợi hại không hả?
Bàng Suất sau khi xuất viện liền trở về nhà, cha mẹ mặc dù không bên cạnh, nhưng vẫn còn có ba người anh trai, ba chị dâu cũng quan tân đến hắn, dưỡng thương trong mấy ngày này hắn không bước ra khỏi cổng, cơm tới há mồm áo đến vươn tay, về phần công việc, hắn đều giao cho đám anh em Vương Chấn xử lý.
Mới đầu hắn nghĩ có thể ở nhà nghỉ ngơi hưởng thụ mấy ngày, nhưng chưa đến hai ngày, Bàng Suất không thể ở yên trong nhà được nữa, đúng lúc này Chương Viễn và Thỉ tới nhà thăm hắn, đây là lần đầu Bàng Suất gặp lại Chương Thỉ kể từ lúc y bỏ đi, mấy anh em tán gẫu thật vui, buổi tối liền kéo nhau đi làm mấy chén.
Chọn quán cơm Đông Bắc ở khu Thiết Sơn, không tính là hạng sang nhưng cũng khá tốt.
Bàng Suất hôm nay vui mừng, uống hơi nhiều, từ quán cơm đi ra ngoài, vốn là chân đang bó thạch cao không thể nào di chuyển được, rốt cuộc phải để Vương Chấn cùng Chương Viễn đỡ đi.
Vào cửa chính nhà tắm, Bàng Suất cùng quản lý nói mấy câu, đi tầng hai phòng bao tìm hai tiểu thư đi lên, mời tất cả đi lên.
Ai ngờ, đúng lúc gặp Hoa Kì đang tự an ủi trong nhà vệ sinh.
*******
Chương Thỉ cau mày nhìn chằm chằm người phía sau cửa, toàn thân cậu trần truồng, chỉ có một cái tay che ở phía dưới, nhìn bên chân cậu là đồng phục của nhân viên. Nghĩ như vậy, Chương Thỉ liền cười cười, xem ra nhân viên lại làm biếng rồi.
Nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, nếu làm biếng sao lại cởi hết đồ ra như thế?
Hoa Kì khẩn trương nhìn người đang đi vệ sinh ở phía trước, cậu có chút ấn tượng với người này, là người Trang Hào gặp trước cửa, anh họ của Chương Viễn, đáy lòng Trang Hào nhận là anh em —— Chương Thỉ.
“Suỵt. . . . . .” Hoa Kì ý bảo Chương Thỉ không kêu lên.
Chương Thỉ có chút hăng hái nhìn Hoa Kì, sau đó quay đầu lại để Hoa Kì chuẩn bị cho xong.
Hoa Kì thật không ngờ, người này thật đúng là đủ trấn định, nghĩ được như vậy, Hoa Kì vội vàng nhặt qần áo lên mặc.
Xong xuôi, Chương Thỉ quay mặt đối diện với Hoa Kì.
Chương Thỉ nhìn Hoa Kì nói: “Cậu đang làm gì ở trong này vậy?”
Hoa Kì ngơ ngẩn: “À, tôi muốn tới đây tắm, sau đó ngủ một giấc ở nơi này.” Hoa Kì thêu dệt ra vô số lí do, cũng không muốn để người ta biết cậu là chạy tới nơi đây tuốt ống. (thẩm du mà còn…)
Chương Thỉ mỉm cười, không quá tin vào lí do này: “Lời nói này không thành thật.”
“Tôi nói thật mà.” Hoa Kì mặc chỉnh tề, mất tự nhiên nói: “Chương Thỉ ca, anh giúp em được không?”
Chương Thỉ ngẩn ra: “Sao cậu lại biết tên tôi?”
“Em là. . . . . .”
“Chương Thỉ, anh đang làm gì bên trong vậy? Đi tiểu mà đến cả tiếng đồng hồ?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bàng Suất, trong nháy mắt cắt đứt lời nói của Hoa Kì.
Chương Thỉ hướng bên ngoài cửa hô to: “Đau bụng, anh đang đi đại tiện.”
“!@#$%$@, tưởng thế nào hóa ra là ăn lắm ỉa nhiều a.” Bàng Suất trêu ghẹo nói.
Chương Thỉ chỉ cười không lên tiếng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian